Lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống
"Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, ta thường chú ý vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cái khác đang mở ra."
"Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục - Đùng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt của ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn."
"Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người."
"Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành những gì bạn muốn bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn."
Giá trị của thử thách
Một con tằm phải trải qua đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm bíêt bay. Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp.
Con tằm nào được người ta cắt vỏ kén chui ra mãi bò quẩn quanh cái kém mà không bao giờ thành lòai bướm biết bay. Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn giông tố.
Con người không thể chọn cho mình nơi sinh ra, nhưng có thể chọn cho mình một cách sống; rèn luyện cho mình khả năng chịu đựng và bản lĩnh ý chí qua thử thách, khó khăn, bất hạnh và cả thất bại. Thất bại, bất hạnh có thể là điều tuyệt vọng đối với ngừơi này nhưng có thể là may mắn với người khác - tùy vào cách chúng ta đón nhận bằng cách dũng cảm vượt qu hay tự thương thân trách phận mà gục ngã.
Đến một ngày...
Đến một ngày chúng ta bỗng nhận ra nhiều điều của cuộc sống, như một căn duyên chợt đến để cảm nhận - theo lời người xưa từng nói là ngộ ra.
Chúng ta bỗng nhận ra sự xuyên suốt lẽ ra phải có trong cuộc sống mình - khi trời đất tĩnh lặng - khi lòng người lắng xuống tận đáy kí ức tâm hồn. Chúng thấy chợt thấy những ngày đã qua dù làm được nhiều việc nhưng chỉ là một quán tính của cảm nhận cùng lòng say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình.
Một lúc nào đó bỗng nhận ra sự vô tình của bản thân với những giá trị khác và những tấm chân tình của người bạn đã xa. Chúng ta thường nhận ra sự chưa hòan thiện của ngườib khác mà quên đi của chính mình - khi bản ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân đứng cùng một chỗ, khi chúng ta tự cho tầm nhìn của mình là rộng nhất.
Chúng ta chợt cảm nhận được qui luật sâu xa của cụôc sống là quá trình cho và nhận. Chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận lại cũng là một sự cho đi và những tổn thương tinh thần tưởng chừng không có nguồn nào bù đắp trở nên nhẹ nhàng, như cần phải có.
Chúng ta chợt cảm thấy sự thanh thản, nhẹ nhàng trứơc những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát của ngày hôm qua, sự mới mẻ tinh khôi của ngày hôm nay và đó chính là những gì dành cho ngày mai.
Có lúc chúng ta nhận ra bầu trời lấp lánh ngàn vì sao hay đen kịt â u giông tố không ngăn được sự bừng sáng của một con tim - ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi không ấm áp bằng chiếc đèn lồng kí ức tình yêu, và hạnh phúc không phải chỉ là nụ cười mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.
Đến một lúc chúng ta cảm thấy sự thừa thãi của ngôn từ, sự ấm lòng của tình thường thầm lặng, ý nghĩa của sự chia sẻ và điểm thiêng liêng trong sáng của ánh mắt ai đó chợt nhìn ra. Chúng ta cảm nhận được sợi dây kết nối mọi người, điểm tĩnh trong chuyển động, sự trường tồn của cuộc sống và chợt thấy khỏanh khắc của ngày hôm nay ý nghĩa hôm ngày hôm qua.
Những điều học được từ cuộc sống
Bạn đã học được điều gì từ cuộc sống? Câu hỏi được đặt ra với nhiều người ở nhiều lứa tuổi khác nhau, nên câu trả lời cũng không giống nhau.
- Điều con học được là khi con vẫy tay chào người nào thì họ sẽ ngừng công việc đang làm để vẫy tay chào lại con (9 tuổi).
- Cách tốt nhất để đánh giá một việc gì là rời khỏi nó trong một thời gian (14 tuổi).
- Đôi khi sự im lặng của một người bạn sẽ làm vơi đi nỗi đau nhanh hơn những lời khuyên (24 tuổi).
- Bạn đừng trở nên quá bận rộn để quên nói "làm ơn" và "cảm ơn" (36 tuổi).
- Trẻ em luôn là bậc thầy của sự sáng tạo, tính bướng bỉnh và tình yêu không điều kiện (37 tuổi).
- Nếu ta không thử thực hiện những điều mới, ta sẽ không học được những điều mới (37 tuổi).
- Lúc nào tôi cũng để tâm đến những sự thiệt hại mà người khác đã gây ra cho tôi, nhưng rất ít khi tôi nhớ đến những điều mà họ đã bị tổn thương vì tôi (39 tuổi).
- Thử thách lớn nhất của cuộc sống là biết quyết định điều gì quan trọng nhất mà bỏ qua những việc tầm thường khác (51 tuổi).
- Thành công trong sự nghiệp sẽ trở nên vô nghĩa nếu chúng ta gặp thất bại trong gia đình (51 tuổi).
- Bạn có thể biết được thật nhiều điều về một người đàn ông khi nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên gương mặt người vợ và sự kính trọng của những đứa con (52 tuổi).
- Chúng ta sẽ không mất gì để trở thành một người dễ mến (66 tuổi).
- Nếu chúng ta cứ mãi chạy theo hạnh phúc, nó sẽ né tránh ta. Nhưng nếu chúng ta tập trung vào gia đình, vào công việc, vào tình cảm túng thiếu của người khác và làm những điều tốt nhất mà ta có thể thì hạnh phúc sẽ tự tìm đến ta (68 tuổi).
- Bạn không nên lúc nào cũng nhìn về quá khứ trừ khi để rút ra những bài học kinh nghiệm (70 tuổi).
Điều kì diệu
Whit là một thuật sĩ, anh ta làm thuê trong một nhà hàng ở Los Angeles, ở đó mỗi tối khi khách ăn, anh giúp vui bằng những màn ảo thuật nho nhỏ của mình. Vào một buổi tối nọ, anh ta ngồi xuống cạnh một gia đình nọ, sau khi đã tự giới thiệu về mình, Whit lấy ra một bộ bài và bắt đầu biểu diễn. Anh yêu cầu co gái trẻ ngồi cạnh mình hãy chọn ra một lá bài. Cha cô ta bảo với Whit rằng Wendy bị mù.
"Không sao - anh trả lời - nếu là như vậy tôi muốn chơi một trò khác". Quay sang cô gái, Whit nói: "Whendy, cô có thể gíup tôi trong trò chơi này không?".
Một chút do dự, cô gái nhún vai và trả lời: "Vâng".
Whit kéo ghế lại ngồi ngang cô gái và nói: "Tôi sẽ đưa một quân bài ra, Wendy, và nó có hai màu, hoặc là đỏ hoặc là đen. Tôi muốn cô sử dụng khả năng tinh thần của mình để nói tôi biết màu của lá bài, đỏ hay đen. Cô đồng ý chứ?". Wendy gật đầu.
Whit cầm lá bài lớn nhất và hỏi: "Đây là lá đỏ hay đen?".
Nghĩ một chút, cô gái mù đáp: "Đen". Gia đình cô mỉm cười sung sướng.
Whit cầm lá bảy cơ: "Đây là lá đỏ hay đen?".
Wendy trả lời: "Đỏ".
Whit lấy lá bài thứ ba, lần này là con ba rô và hỏi: "Đỏ hay đen?".
Không do dự, Wendy đáp: "Đỏ!". Các thành viên trong gia đình hết sức kinh ngạc. Anh ta lấy ra ba lá bài và cô đóan đúng cả ba. Và tiếp tục, cô đóan đúng hết lá bài thứ sáu. Gia đình cô không thể nào tin đó là sự may mắn của cô.
Đến lá bài thứ bảy, Whit cầm con năm cơ: "Wndy, tôi muốn cô nói số và lọai của lá bài này, một trong những lọai cơ, rô, chuồn, bích".
Sau một lúc nghĩ ngợi, Wendy đáp: "Con năm cơ!". Mọi người kinh ngạc đến cực điểm, họ há hốc miệng nhìn cô gái.
Cha cô ta hỏi Whit có hay không điều kì diệu này. Whit đáp: "Ông hãy hỏi Wendy".
"Wendy, đó là cái gì?" - ông ta quay sang hỏi con gái. Wendy mỉm cười đáp: "Đó là điều kì diệu!"
Whit bắt tay gia đình và ôm chặt lấy Wendy, dọn những quân bài, anh tạm biệt gia đình. Dĩ nhiên, điều ki diệu anh đã mang đến cho gia đình thì không thể nào quên.
Điều kì diệu xảy ra ảnh hưởng nhiều đến Wendy. Nó không chỉ là cơ hội đem chút "ánh sáng" cho cô và làm cô trở nên đặc biệt trong gia đình, mọi người đều hãnh diện về khả năng của cô với bạn bè mình.
Vài tháng sau, khi câu chuyện đã bị quên lãng, Whit nhận được gói bưu phẩm kèm theo một lá thư do Wendy gửi đến. Trong thư, cô cảm ơn Whit vì đã là cô cảm thấy trở nên đặc biệt, giúp cô "thấy" được dù chỉ trong giây lát, cô cảm thấy rất hạnh phúc và cuộc sống còn nhiều ý nghĩa đối với cô. Cô nói sẽ giữ những điều xảy ra như bí mật của riêng mình và sẽ không bao giờ kể với ai. Cuối cùng cô gửi tới anh một bộ bài dành cho người mù để anh có thể đem nhiều hạnh phúc nữa cho những người như cô.
Tại sao Wendy biết được màu của những con bài? Whit chưa bao giờ gặp cô trước khi cô vào nhà hàng và anh cũng không nói trước với cô ta về những quân bài. Và cô ta bị mù thì không thể nào thấy được màu sắc cũng như giá trị của những lá bài. Vậy làm như thế nào?
Whit đã truyền thông tin bằng mật mã của bàn chân từ người này đến người khác mà không dùng lời nói. Khi Whit bắc ghế ngồi ngang với Wendy: "Tôi sẽ đưa một quân bài ra, Wendy, và nó có hai màu hoặc là đỏ, hoặc là đen", anh đạp nhẹ chân cô ta một cái khi anh nói từ "đỏ" và hai cái khi nói "đen".
Ngừng một chút để cô hiểu, anh lặp lại điều qui định đó bằng cách: "Tôi muốn cô sử dụng khả năng tinh thần của mình để nói tôi biết màu của lá bài, đỏ (khẽ đạp chân cô một cái) hay đen (đạp hai cái)". Khi cô nói vâng, anh biết cô đã hiểu mật mã và trò chơi bắt đầu.
Tại sao cô biết được con năm cơ? Đơn giản. Anh đạp chân cô năm lần. Khi anh yêu cầu cô đóan lọai của lá bài là cơ, rô, chuồn, bích, anh khẽ đạp sau khi nói từ "cơ"...
Vì cuộc đời hãy..
Trích những lời được viết trên tường các trại phong, trại điều dưỡng bệnh AIDS... của mẹ Teresa để trại viên đọc và suy ngẫm.
Cuộc đời là một cơ may, hãy chớp lấy
Cuộc đời là hương sắc, hãy ngắm nhìn
Cuộc đời là chân phước, hãy tận hưởng
Cuộc đời là một giấc mơ, hãy biến thành hiện thực
Cuộc đời là một thách thức, hãy biết đối đầu
Cuộc đời là một bổn phận, hãy hòan thành
Đời là một cuộc chơi, hãy vào cuộc
Cuộc đời là quí giá, hãy nâng niu
Cuộc đời vô vàn của báu, hãy giữ gìn
Cuộc đời là tình yêu, hãy vui hưởng
Cuộc đời là một bí ẩn, hãy khám phá
Cuộc đời là ước hẹn, hãy thực hịên lời hứa
Cuộc đời là u sầu, hãy vượt qua
Cuộc đời là một ca khúc, hãy hát lên...
Đừng...
Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định mức độ "giàu có" trong cuộc sống của mình.
Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kì khỏang thời gian nào trong cuộc đời.
Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
Đừng chờ đợi những gì mà bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế họach và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống.
Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.
Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ bạn như tấm gương của chúng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét